MỘT THOÁNG PHAN THIẾT

 

Lần đầu đến Bình Thuận, 27/11/2008

 


           Nhận lời mời của lãnh đạo Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Bình Thuận, từ ngày 27 đến ngày 30 tháng 11 năm 2008, tôi đã đại diện Công ty Bạch Kim tham gia hướng dẫn sử dụng cho đại diện của 25 trường đã được Sở trang bị phần mềm ViOLET. Địa điểm đặt tại trường THPT Phan Bội Châu (một trong những trường hàng đầu của tỉnh).

Hành trình đến với Bình Thuận lần này là lần đầu tiên, sau khi xuống ga Mương Mán, cứ nghĩ là ra khỏi sân ga là sẽ đến ngay thành phố Phan Thiết, vậy mà không phải, Mương Mán đúng là một ga lẻ, vắng vẻ. Hồi nhỏ ngược xuôi Bắc Nam tôi cũng đã nhiều lần nghe ga này nhưng chưa bao giờ đặt chân xuống đất Bình Thuận nên khi ra khỏi sân ga tôi khác bất ngờ vì sự vắng vẻ của nơi đây, kiếm mãi mới thấy bác xe ôm, dáng cao gầy, nước da đen sạm. Chào hỏi vài câu tôi lên xe để bác chở về Phan Thiết, cứ ngỡ gần nhưng khi nghe bác ấy bảo phải 12km mới đến thành phố tôi mới biết hóa ra ga nằm biệt lập ở ngoại thành, trên đường vào thành phố hai bên chỉ thấy những xương rồng mọc cao vút. Điều này đủ để tôi cảm nhận cái vùng đất khó khăn nơi đây. Đường đi văn vẻ, trời sầm sập tối những bãi xương rồng dần lẩn khuất phía sau, rồi ánh đèn cũng hiện dần. Thành phố Phan Thiết thật nhỏ, vắng vẻ, đường phố thưa thớt rất ít người qua lại. Tôi nhận khách sạn trên đại lộ Nguyễn Tất Thành, tranh thủ đi bộ ra đầu phố gọi dĩa cơm gà cho xong bữa tối rồi về khách sạn chuẩn bị tài liệu cho buổi làm việc hôm sau. Mấy ngày làm việc tôi cũng không đi đâu. Lần đầu đến nơi nghỉ dưỡng nổi tiếng nhưng không có người thân nên cũng chẳng có hứng thú khám phá, đến biển Phan Thiết nổi tiếng thế tôi cũng chẳng buồn ra, cũng chẳng thiết ngắm mặt trời lặn với những con sóng bạc đầu. Cứ vậy công việc trôi qua thú vị bởi thầy cô nơi đây thật hiếu học, có những thầy cô tận huyện đảo, đi tàu hơn 50 cây số đề tham gia khóa tập huấn, giữa những buổi tập huấn, nhâm nhi ly cà phê với các thầy cô, nghe những chuyện khó khăn vất vả của thầy cô mà tôi thấy cảm phục và trân trọng họ vô cùng. Những con người trên dải đất miền Trung nắng gió thật tình cảm và gần gũi.


Ngày cuối cùng, tranh thủ nghỉ sớm tôi bắt xe đi thăm một vòng thành phố và mua một chút đặc sản nào là nước mắm, chút mực chút cá khô về làm quà cho gia đình. Chính vậy mà tôi có những trải nghiệm thú vị bên làng chài Mũi Né, ngồi trên chiếc xe hon đa của bác xe ôm tôi bảo bác đi thật chậm để vừa đi vừa cảm nhận cái mùi gió biển, mùi tanh của cả và cả vị mặn của muối, hương thơm thoang thoảng của nước mắm. Những mùi đặc trưng của thành phố biển Phan Thiết. Rồi tiện đường tôi đến thăm ngôi trường Dục Thanh – Nơi sinh thời người thanh niên Nguyễn Tất Thành. Đến cổng một mình đi bộ vào bên trong, qua khỏi cánh cổng gỗ với hàng rào cây xanh được tỉa tót thẳng tăm tắp tôi bước vào khoảng sân lát gạnh đỏ, chậm rãi nhìn ngắm hồi tưởng lại những câu chuyện được nghe về thời thanh niên của Bác để rồi cảm nhận với những gì đang hiện hữu trước mặt.

Từ ngoài nhìn vào, khu di tích là những dãy nhà rêu phong cổ kính, xen kẽ với những mảng cây xanh được chăm chút gọn gàng. Trường Dục Thanh có cấu trúc chính gồm 2 nhà lớn bằng gỗ dùng làm phòng học, 1 ngôi nhà lầu nhỏ. Trong phòng học có 2 cái bảng đen phía 2 bên lớp học và bộ bàn ghế của giáo viên. Khi đó có khoảng 60 học sinh các lớp tư, ba, nhì, nhất với 7 thầy giáo giảng dạy. Nguyễn Tất Thành là thầy giáo giỏi và trẻ nhất, chủ yếu là dạy chữ Quốc ngữ và Hán văn. Dạo bước sang bên phải gian phòng học là Nhà Ngư, làm nơi nội trú của thầy giáo và học sinh trường Dục Thanh. Còn phía sau phòng học và Nhà Ngư được gọi là Ngọa Du Sào là nơi bàn việc, tiếp khách quý, luận đàm văn thơ và nhà Ngự làm nơi ở chung của các thầy và trò xa nhà. Ấn tượng nhất đối với tôi là phần di tích cũ vẫn còn nguyên vẹn – giếng nước mát lịm, nhỏ nhắn được xây bằng gạch ở phía sau Ngọa Du Sào. Cây khế cụ Nguyễn Thông trồng cách đây hơn 100 năm gần giếng nước vẫn xanh tốt, um tùm hoa lá. Ngoài ra, trong khu di tích còn nhiều loại cây như cây si lâu năm và các dãy cây được cắt tỉa gọn gàng. Khuôn viên trường Dục Thanh không rộng nhưng khá đầy đủ tiện nghi và mọi thứ như còn nguyên vẹn của gần 100 năm về trước. Chuyến thăm trường buổi chiều ta, ngắm những cảnh cũ càng gợi cho tôi không khỏi bồi hồi, thấy lòng chùng xuống mang theo sự hoài niệm quá khứ và trân trọng lịch sử quá khứ của cha ông, của Bác Hồ và thêm quý trọng những gì mình đang có.

Rời ngôi trường, mang theo sự suy tư hoài niệm, tôi thấy mảnh đất cằn cỗi nơi đây, con người vất vả nơi đây nhưng sao ở họ luôn bền bỉ và kiên cường đến thế. Trân trọng biết bao, dạt dào tình cảm biết bao với con người, cảnh vật nơi đây!

Nhận xét